THẤT VỌNG - Thơ Tiền Giang

THẤT VỌNG - Thơ Tiền Giang

THẤT VỌNG

Nếu ai hỏi tôi:
-Trên cõi đời này,cái gì đẹp nhất?
Câu trả lời có thể gây thắc mắc!
Vì theo tôi,chỉ có đàn bà!

Nơi Đức Chúa Trời tập trung tất cả tinh hoa!
Không phải “Chiếc xương sườn”,
như Thánh
kinh vẫn dạy!
Về thể xác,họ diễm kiều biết mấy!
Không bút mực nào,lột tả hết được đâu!
Họ đẹp từ khóe mắt đến làn môi!
Họ đẹp cả trong giọng cười,tiếng nói!

Đừng nhìn đàn bà,những khi họ hờn dỗi!
Dù lòng anh có là sắt cũng xiêu!
Đừng hôn đàn bà,khi họ mới nói yêu!
Anh sẽ bị đầu độc,cho đến khi tắt thở!!

Đừng ôm đàn bà,khi anh chưa hiểu rõ
Họ nghĩ gì,trong cảm giác trao thân!
Đừng dẫn đàn bà đi đến chỗ ái ân!
Khi họ chưa đặt tình yêu ngang mạng sống!!

Anh sẽ thấy,lòng tràn đầy thất vọng!
Sẽ đau buồn,sẽ mất hết niềm tin!
Tan vỡ rồi,cũng không thể nào quên!
Sẽ chết ngạt,dưới tro tàn kỷ niệm!!

Ở nơi họ,chẳng có gì là vĩnh viễn!
Họ khôn ngoan,thực tế nhất trên đời!
Tuy thật tình,họ cũng sầu khổ ,đớn đau!
Nhưng rất ít,và vô cùng giới hạn!!

Ở nơi họ,nguồn phát sinh tự mãn!
Về quyền năng tối thượng,của đàn bà!
Họ tự hào,dù chỉ một bông hoa
Đủ giết chết,những tâm hồn mạnh nhất!!

Họ kiêu hãnh,khi nói về sắc đẹp!
Và thích dùng chuyện cũ để chứng minh!
Lòng họ lúc nào cũng tràn ngập tự tin
Đến rất dễ,mà ra đi cũng dễ!

Phân tích thế,mong anh đừng phẩn nộ!
Tôi biết lòng anh đang đau khổ vì yêu!
Và hiện giờ,anh thất vọng biết bao nhiêu!!!

Tiền Giang

Search site

© 2008 All rights reserved.